Trên không trung xám xịt có những đám mây màu đỏ, giống như máu đang chậm rãi lưu động.

Cát vàng đầy trời, cổ đạo thê lương.

(Cổ đạo là đường cũ đã làm từ lâu)

Trong làn sương mù thê lương, một gian phòng rách nát không chịu nổi, lẻ loi mà đứng ở bên cạnh cổ đạo hoang vắng.

Một người, không thể hiểu được đứng phát ngốc ở trước phòng cũ, đột nhiên, một lão thái bà tóc hạc da mồi xuất hiện ở trước mặt, trong tay bưng một chén chứa chất lỏng đỏ tươi, nhìn chằm chằm người kia, lộ ra nụ cười quỷ dị……

- Khát nước rồi? Lữ đồ xa xôi, mau tới uống sạch chén nước trà này, cậu sẽ quên mất rất nhiều phiền não……

Người nọ uống xong nước trà, ánh mắt trở nên dại ra, dần dần mất đi ý thức, xoay người, tập tễnh đi về cổ đạo phía trước, nơi đó sương mù mênh mông, bên đường có một khối thạch bia cao lớn, trên đó viết ba chữ: Hoàng tuyền lộ……

Khách điếm hoàng tuyền, là trên đường hoàng tuyền dài dòng, chỉ có một gian khách điếm, phàm là âm hồn từ nơi này đi ngang qua đều phải dừng lại, uống một chén mê hồn canh, quên mất bản tính, rồi mới tiếp tục lên đường.

Chính là ngàn vạn năm qua, âm hồn qua đường không ít, lại không ai có thể dừng lại lâu dài, lão bà bà trông coi khách điếm rất cô độc, vì thế bảy tháng âm lịch mỗi năm, khách điếm hoàng tuyền sẽ xuất hiện ở nơi hoang dã hẻo lánh ít dấu chân người, chọn lựa qua đường người có duyên, lưu lại làm bạn cùng lão bà bà, không cách nào đầu thai chuyển thế, cho đến khi người có duyên tiếp theo xuất hiện……

Đây là chuyện xưa ông nội kể, chuyện xưa về khách điếm hoàng tuyền.

Chỉ là tôi đã từng cho rằng, đây chẳng qua là câu chuyện xưa ông nội tôi biên ra mà thôi, nhưng giờ này khắc này, trong lúc vô ý tôi đi tới thế giới u minh, vậy mà lại thật sự gặp khách điếm hoàng tuyền, trong lòng hoảng sợ quả thực không cách nào bình ổn, bởi vì dựa theo chuyện xưa, tôi rất có thể chính là cái người qua đường có duyên kia, sẽ vĩnh viễn lưu lại ở nơi này, không có cách nào đầu thai, cũng không thể lại trở lại nhân gian.

Chính là, chuyện xưa cùng hiện thực, dù sao cũng là có khác nhau, tại đây chân chính khách điếm hoàng tuyền, tôi cũng không có nhìn thấy cái gì lão bà bà, hiện tại cũng không phải bảy tháng âm lịch, nơi này, chỉ có một đại thúc mấy ngày trước tôi vừa mới gặp mặt, cùng một gian nhà gỗ nhỏ.

Như vậy, mục đích ông ta muốn tôi lưu lại là cái gì?

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, tôi dừng lại tại chỗ, không biết suy tư bao lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhìn cái thế giới âm trầm thần bí này, một cái ý niệm muốn thoát đi nảy lên trong đầu tôi, đúng vậy, tôi tuyệt đối không thể cứ dừng lại ở chỗ này mãi được, một phút một giây đều không thể, tôi muốn lập tức rời đi, lập tức trở lại thế giới thuộc về tôi!

Nhưng mà tôi vừa muốn đứng dậy rời đi, một tiếng cười quỷ dị đột nhiên vang lên ở sau người, trong lòng tôi đột nhiên run rẩy một chút, vội vàng quay đầu lại, phía sau cư nhiên đứng một lão bà bà tóc hạc da mồi, tay nàng bưng một cái chén, gắt gao nhìn chằm chằm tôi, lộ ra nụ cười quỷ dị ……

- Khát nước rồi? Lữ đồ xa xôi, mau tới uống sạch chén nước trà này, cậu sẽ quên mất rất nhiều phiền não……

Tôi nhịn không được hít ngược một hơi khí lạnh, cư nhiên thật sự gặp một cái lão bà bà, ngay cả lời thoại cũng giống y như trong chuyện xưa!

Trong lòng tôi run lên, lùi lại hai bước, theo bản năng liếc liếc mắt nhìn chén nước trà kia một cái……

Cũng còn tốt, chén này cũng không phải màu đỏ tươi, tuy rằng nước trà nâu thẫm hơi có chút vẩn đục, nhưng bên trong dường như có một chút xác trà trong đó.

- Cảm…… cảm ơn, tôi không cần…

Cho dù đó thật sự là nước trà, tôi lại nào dám uống, một bên xua tay, một bên liên tục lui về phía sau, trong lòng chỉ còn cái ý niệm chạy trốn mà thôi.

Lão bà bà đứng ở nơi đó, hơi hơi híp mắt, thở dài.

- Ai, đúng là bây giờ thời gian đã không còn sớm, nước trà này tuy có hơi đắng một chút, nhưng mà đây là chỗ có thể uống được nước trên cả con đường này, hơn nữa nơi này là đường nhỏ, rất nhiều người căn bản đến không được nơi này, hài tử, cậu là người có duyên, nếu không uống một chén, quá đáng tiếc…

Lòng tôi vừa động, chẳng lẽ nơi này cũng không nhất định là con đường cần phải đi qua? Như vậy, cái lão bà bà này lại là ai?

Hừ, người có duyên, thiếu tới lừa dối tôi, tôi mới sẽ không mắc bẫy của mấy người……

Tôi hỏi dò.

- Lão bà bà, ngài ở chỗ này thật lâu sao? Xin hỏi ngài họ gì…

Lão bà bà lại không có trả lời cái vấn đề thứ hai của tôi, chỉ là vẻ mặt hiền lành gật đầu nói.

- Đúng vậy đúng vậy, lão thái bà ở chỗ này cả đời, ngày thường rất là nhàm chán, liền dựa vào những người qua đường có duyên như các cậu tới giải buồn…

Nàng vừa nói vừa cười tủm tỉm nhìn tôi, khóe miệng hơi hơi nhấc lên, tựa hồ đang cười.

- Đến đây đi, hài tử, uống chén nước trà này, là cậu có thể vĩnh viễn quên đi phiền não…

Tôi lại lần nữa lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn nàng nói.

- Chẳng lẽ bà chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết? Đây là mê hồn canh sao?

Này lão bà bà sửng sốt một chút, ngay sau đó khặc khặc nở nụ cười.

- Hài tử, cái này làm sao mà là mê hồn canh, đây chỉ là dùng vô ưu hà thủy chế thành vong ưu trà mà thôi, tôi cũng không phải là Mạnh Bà, cậu có thể kêu tôi Long bà bà...

Long bà? Tôi theo bản năng liền nhớ tới cái Long bà khủng bố nào đó trong phim điện ảnh Hongkong, thật đừng nói, cái luồng âm khí âm trầm khiếp người này thật đúng là rất giống, chỉ là vong ưu trà? Tôi phi……

- Ngượng ngùng, Long bà bà, tôi không có gì ưu sầu phiền não để mà quên, tôi vẫn luôn sống thực vui vẻ, tôi phải đi, cái trà gì này bà vẫn nên giữ lại từ từ mà uống đi, tạm biệt.

Tôi nói xong nhanh chân chạy đi mất, đồ ngu mới lưu lại uống trà của bà, mà Long bà lại không có đuổi theo tôi, ở sau người phát ra một trận cười quái dị, tôi liền đầu cũng không dám quay lại, cắm đầu chạy về phía trước, nhưng chỉ chạy ra hơn mười mấy mét, phía trước sương mù đột nhiên xuất hiện một người, tôi chưa kịp phanh lại đã đụng hẳn vào người kia.

Người này là đại thúc vừa rồi, lúc này ông ta đã thay đổi sắc mặt, cười âm hiểm chậm rãi đến gần, nhìn chằm chằm tôi nói.

- Cậu đã bị Long bà bà nhìn trúng, cũng đừng muốn chạy, ngoan ngoãn đi uống cho xong chén trà kia, sau đó liền ở lại đây, bồi Long bà bà ở chỗ này tiếp đãi linh hồn qua đường đi…

Tôi hoảng sợ nói.

- Cái, cái gì? Để tôi ở lại chỗ này? Không có khả năng! Rốt cuộc ông là người nào, làm sao ông lại không ở lại nơi này đi?

Trên mặt ông ta đột nhiên lộ ra thần sắc bi thương, lẩm bẩm nói.

- Tôi chỉ là một người đáng thương, vì cứu đứa con gái điên điên khùng khùng kia của tôi, không có biện pháp nên mới tới nơi này, vì Long bà tìm người có thể lưu lại, hiện tại, tôi đã tìm được rồi, cho nên, cậu cần phải ở lại đây!

Nghe ông ta nói thì hình như còn có ẩn tình gì đó, nhưng mà mấy chuyện này đều không liên quan gì tới tôi, tôi nắm chặt nắm tay, lại lần nữa lui về phía sau một bước, lớn tiếng nói.

- Tôi mặc kệ là ông đang làm gì, tóm lại tôi không có chết, tôi không có khả năng ở lại đây, ông như vậy làm là tạo nghiệt, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng đổ lên đầu con gái của ông thôi!

Nói xong, tôi nhân lúc ông ta hơi ngây người, xoay người liền chạy, phía sau truyền đến tiếng la thê lương của Long bà.

- Bắt lấy cậu ta…

Tôi quay đầu nhìn lại, lão thái bà đã tóc tai bù xù mà la to, đại thúc kia sau khi nghe bà ta nói như thế, la lên một tiếng, lập tức đuổi theo.

Con mẹ nó thật là đủ xui xẻo, cư nhiên gặp được hai cái biến thái, tôi cắn chặt khớp hàm, cũng không quay đầu lại mà liều mạng chạy vội, tuy rằng trong làn sương mù phía trước có một con đường, nhưng tôi biết đó là hoàng tuyền lộ, tôi sẽ không đi về phía trước, vì thế tôi quay lại đầu, chạy về một phía khác.

Tiếng gào của lão thái bà ở phía sau vô cùng thê lương, để cho người nghe sởn tóc gáy một trận, tôi thật sự là không biết, vì cái gì trong U Minh Giới lại còn có một lão thái bà đáng sợ như vậy tồn tại, nhớ rõ trong truyền thuyết không phải nói trên đường hoàng tuyền không khách điếm sao?

Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, hiện tại tôi cần phải cắt đuôi được cái tên điên khùng đang đuổi theo phía sau kia, sau đó lập tức nghĩ cách trở về, hiện tại tôi đã cơ bản không trông cậy vào ở chỗ này có thể tìm được Nam Cung Phi Yến, bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, đây căn bản chỉ là một cái âm mưu để hãm hại tôi mà thôi, Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất, căn bản không có khả năng ở chỗ này.

Lúc này mới kêu bỏ mạng chạy như điên, ở nơi hoang dã trống trải, khắp nơi đều có gò đất, xa xa nhìn lại, giống như là một đám mộ phần, âm phong gào thét, xẹt qua ở bên tai, trong là gió kia dường như có tiếng cười dữ tợn của âm linh.

Tôi càng chạy trong lòng càng hoảng loạn, liều mạng thúc giục tinh thần lực, muốn thử thăm dò câu thông cùng Lam Ninh, nhưng căn bản không có hiệu quả, thế giới này, thật giống như hoàn toàn cắt đứt liên hệ cùng ngoại giới, đừng nói Lam Ninh, ngay cả thân thể của mình tôi cũng hoàn toàn không cảm ứng được.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một dải màu trắng bạc, ẩn ẩn hiện hiện ở trong sương mù, tôi theo bản năng tạm dừng lại, quay đầu xem, lại nghe đến trong gió mơ hồ truyền đến từng tiếng kêu gọi……

- Trở về đi, trở về đi…

Thanh âm này phảng phất mang theo loại lực lượng câu hồn nhiếp phách, làm lòng người ta không tự kìm hãm được liền muốn dừng lại bước chân, thuận theo thanh âm kia triệu hoán, nhưng mà cái này cũng không có tác dụng lớn lắm đối với tôi, tôi bất chấp suy nghĩ đó là vì cái gì, lại lần nữa xoay người, tiếp tục chạy về phía trước.

Xuyên thấu tầng tầng sương mù, phía trước truyền đến tiếng dòng nước chảy, cảnh vật cũng dần dần rõ ràng, tôi chính nhìn chăm chú muốn phân biệt đó là địa phương nào, dưới chân đột nhiên không còn chỗ đứng, lập tức té xuống.

Trong lòng tôi cả kinh, bất quá cũng may này chỉ là cái dốc thoải, tôi quay cuồng vài cái ở sườn núi, liền dừng ở phía dưới, xoay người bò lên nhìn thử lại tức khắc liền sợ ngây người.

Chỉ thấy trước người là một mảnh bụi hoa đỏ trắng đan xen, hồng yêu diễm như lửa, bạch trắng tinh như tuyết, mà ở phía trước bụi hoa, xuất hiện một cái con sông màu bạc thật dài.

Này, này lại là địa phương nào?

Tôi bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Long bà có nói tới vô ưu hà, lại nhìn lại bờ sông này mọc đầy bụi hoa đỏ trắng đan xen, một ý niệm lóe ra tới, vô ưu hà, vô ưu hà, đây chắc không phải là sông Vong Xuyên ở âm phủ chứ? Mà loài hoa này, chính là hoa bỉ ngạn?

Tôi đang ngây người, bên cạnh bụi hoa bỗng nhiên đứng lên một người, quát.

- Là ai?

Nơi này cư nhiên cũng có người mai phục, tôi theo bản năng run run một cái, xoay người muốn chạy, nhưng người này nhìn thoáng qua lúc sau, đột nhiên “Di” một tiếng, ngữ thanh kinh ngạc nói.

- Như thế nào là anh?

Tôi hiện tại cơ hồ giống như là chim sợ cành cong, đột nhiên nhìn thấy có người, liền muốn lập tức chạy trốn, nhưng nghe cậu ta vừa nói như vậy, tôi quay đầu nhìn lại, cũng lập tức sợ ngây người.

Chỉ thấy người này mặc một bộ đồ đen, vóc dáng không cao, tóc ngắn, khuôn mặt rất là non nớt, là một thiếu niên không lớn tuổi lắm, mà lại đúng là người quen.

Đúng là vị đồ đệ của vị Đi m Sai mà Dương Thần mang chúng tôi đi tìm, thiếu niên A Cửu.

 

0.08851 sec| 2443.031 kb